Theo truyền thuyết, Linh miêu là một loại “mèo ma”, được sinh ra từ cuộc hôn phối “rừng rú” ngẫu nhiên và hiếm có giữa con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ.
Đặc điểm của linh miêu là rất thích ăn trứng gà sống, thích rình bắt và cắn cổ gà cho đến chết rồi nhai xương luôn. Nó lớn lên nhanh hơn nhiều so với đồng loại, càng lớn móng vuốt của càng dài, càng bén nhọn như dao, đặc biệt đôi mắt thường toát lên những tia nhìn dữ tợn, đầy ma lực.
Từ những đặc điểm “ma quái” trên và qua những lời đồn đại nhiều đời, người ta bảo linh miêu nhảy chồm qua xác chết luôn gây nên hiện tượng quỷ nhập tràng. Hiện tượng đó ngày nay được giải thích, đại khái người chết bỗng nhiên ngồi dậy là do hấp lực của luồng điện dương (của các cơ thể sống) đối với nguồn điện âm chưa kịp tan hết (của thi thể người vừa qua đời) và xem đây là cảm ứng điện trường.
Tương truyền có một cô gái xinh đẹp chưa đầy 20 tuổi. Sinh sống trong một gia đình nghèo khó. Vào một ngày kia, có một đoàn người bưng những mâm quả đựng của ngon vật lạ đến trước túp lều cỏ của gia đình cô gái xin cưới về làm vợ cho ông chủ nhà mình.
Để có cuộc sống sung sướng gia đình cô gái đã đồng ý gả cô cho ông địa chủ. Nhưng mãi khi về đến nhà thì mới biết được nỗi bẽ bàng của mình. Thân phận của cô chỉ là một người vợ lẽ, do bà vợ cả không sinh được con nên cô được người ta rước về chỉ để sinh con nối dõi tông đường cho dòng họ.
Tuy nhiên, khi cô gái mang thai, người vợ cả nảy lòng ghen ghét. Tuy bề ngoài bà ta tỏ ra vui vẻ, quan tâm hỏi thăm, nhưng sau lưng lại âm thầm lén lút trộn thuốc phá thai vào đồ ăn để hãm hãi cô gái.Đến kỳ mang thai lần thứ hai, người vợ nhỏ vẫn không hay biết gì, nên bị người vợ cả một lần nữa trộn thuốc làm hư thai. Đến lần mang thai thứ ba, thì người vợ nhỏ phát hiện ra việc làm độc ác của vợ cả nên giấu kín cái thai trong bụng.
Đến khi cái thai to dần và thấy rõ, lòng ghen tức của người vợ cả bùng lên. Bà tiếp tục dùng vàng bạc mua chuộc gia nhân để trộn thuốc phá thai vào các thang thuốc bổ cho người vợ nhỏ uống. Hậu quả là đứa trẻ sắp ra đời chết trong bụng mẹ, khiến người mẹ đau đớn, vật vã suốt ngày đến kiệt sức. Trong cơn hấp hối, người vợ nhỏ uất hận cất lời nguyền:
Người đã ba lần giết chết ba đứa con ta trong khi còn thai nghén. Lần này ngươi đã giết cả ta nữa. Ta thề nếu đầu thai vào kiếp sau ta sẽ đi theo ngươi để hễ người sinh đứa con nào ta sẽ ăn thịt đứa con đó và sẽ giết chết cả ngươi!
Đặc biệt, trước lúc qua đời trên mặt và dưới cằm cô gái bỗng mọc đầy một lớp lông mỏng mịn trắng như tơ và hai mắt chợt xanh biếc sáng long lanh như mắt một con mèo cái đi hoang giữa đêm trừ tịch.
Quả nhiên, khi chết đi, cô vợ nhỏ đầu thai làm một con mèo đen, còn người vợ lớn đầu thai làm một con gà mái. Hai con vật có tiền kiếp ân oán nặng nề kia cùng ở chung một nhà. Hễ con gà mái (người vợ lớn) đẻ ra trứng nào đều bị con mèo đen (người vợ nhỏ) rình ăn sạch. Qua ba lứa mèo đen ăn hết trứng. Đến lứa thứ tư ăn tròng đỏ trứng xong, nó liền vồ luôn gà mẹ ăn sống tại chỗ.
Cả hai chết đi, con gà mái lại hóa kiếp làm con beo (người vợ lớn), con mèo đen hóa kiếp thành con nai cái (người vợ nhỏ). Hai con sống trong một cánh rừng. Hễ con nai cái đẻ được đứa con nào đều bị con beo trườn tới bắt ăn thịt. Đến lứa thứ ba, con beo ăn luôn nai mẹ.
Con nai mẹ chết trong oán giận, đầu thai thành một loài quỷ dữ tay chân có móng vuốt, mắt sáng như đốm lửa và mặt mũi y như một con mèo ma, đó là hắc dạ xoa (người vợ nhỏ). Còn con beo lại hóa kiếp thành một phụ nữ xinh đẹp, lấy chồng và sinh con (người vợ lớn). Nhưng đứa con đầu lòng vừa đầy tháng, hắc dạ xoa dùng phép thần thông hóa ra một cô gái hiền lành bắt lấy đứa con nhỏ ra khỏi nhà ăn thịt. Đứa thứ hai cũng bị hắc dạ xoa bắt đi như vậy. Đến đứa thứ ba, hai vợ chồng bàn nhau bồng đứa con mới sinh trốn đi nơi khác sinh sống.
Trên đường đi, hắc dạ xoa đuổi theo và hóa thành một cô gái tiến lại gần hai mẹ con nọ. Người mẹ linh cảm nguy hiểm, biết quỷ giả dạng người để hại mình, nên bồng đứa con chạy vào nơi Phật Thích ca mâu ni đang thuyết pháp để xin cứu giúp.
Lúc hắc dạ xoa đã đuổi tới nơi, được Phật gọi vào và giải thích ân oán của hai bên, khiến người này phải ăn thịt người kia, con của người kia đẻ ra bị người này ăn thịt lại, làm gà, làm nai, làm beo, làm mèo, làm hắc dạ xoa, cứ thế sẽ xoay vòng bất tận nếu không thức tỉnh. Rồi Phật khuyên: “Lấy oán kết oán, oán ấy không tan – lấy ân giải oán, là lẽ muôn đời”.
Nghe xong, hắc dạ xoa, tức miêu quỷ (người hóa kiếp mèo), rụng hết móng vuốt, lông lá và phát tâm đại bi, khôi phục lại thân người và không lâu sau thành quả thánh.
Người kể chúng tôi nghe chuyện trên là một thiền sư ở tinh viên Bát Nhã núi Dinh, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, với lời nhắn nhủ đầu năm: “Đây không phải là câu chuyện truyền miệng bâng quơ hoặc sáng tác văn học thời nay, mà đã chính thức được chép vào tam tạng Thánh điển từ xưa và nằm trong kho tàng các chuyện cổ về giáo huấn của phương Đông”.
0 comments:
Post a Comment